Bấy giờ vua Thắng Quang ở nước Kiều Tát La đi
đến chỗ Phật, đầu mặt lễ dưới chân Phật, chắp tay hướng lên Phật mà bạch rằng:
- Bạch Ðức Thế tôn! Xin Ngài từ bi dạy các
pháp làm chính trị cho tôi hiểu biết mà cai trị nước nhà.
Phật dạy rằng:
- Phàm là một vị Thiên Tử, chủ quyền một
nước, thống lãnh muôn dân, phải rộng lòng nhân đức, đầy đủ các đức tính từ bi,
thương yêu dân như cha thương yêu con vậy, hằng cầu nguyện cho được yên lành.
Nếu họ có điều gì độc ác, thì nên dạy bảo khiến họ biết chừa bỏ, còn làm điều
gì hiền lành ích lợi thì nên khuyến khích cho họ tin tiến thêm lên.
Nếu Ðại vương thương yêu dân như cha thương
yêu con, thì tất cả dân đều trung thành hiếu thuận như con thảo thờ cha mẹ.
Còn cách chính trị phải đủ: Nhân, tình, ân,
thứ, khoan hậu, nhu, hòa. Thuế má chớ nên bắt họ đóng nặng, công việc chớ nên
sai khiến nhọc nhằn nhiều, chọn kẻ hiền tài mà phong làm quan, mỗi người coi
một việc, phải tùy cơ tùy thời, không cần phải dùng nhiều người mà sinh sự
phiền phí. Nếu có kẻ nào tàn ác, thì phải trừ khử, còn người nào hiền lành thì
phải khuyến thưởng, vả lại kẻ nào sinh điều ác nghịch, không lòng trung lương,
tức thì phải phạt trị, chớ nên để lạm dụng mà sinh di họa về sau!
Cần nhất phải tuân theo chế độ chân chánh của
các vị Thánh Vương đời trước, chớ nên hà khắc tàn hại những kẻ dân đen, mà mắc
phải khổ báo luân hồi, đền trả thân mạng về sau.
Thường phải dốc lòng tôn kính Tam Bảo, chớ
sinh lòng tà kiến. Sau khi ta nhập diệt rồi, thì phó thác lại cho các vị
Thánh Vương. Ðại thần cùng nhau dương ngọn đèn tuệ cho thường quang minh,
bánh xe pháp luân thường chạy, phải gắng sức giữ gìn cho lâu dài, chớ nên để
tiêu diệt.
Nếu các Ðại Vương y theo pháp tu hành mà giữ
đúng như lời ta dạy dỗ, thì Chư Thiên cũng thấy hoan hỷ, các bộ Long Vương cũng
đều vui lòng, trong nước được hưởng mọi sự tốt: mưa thuận gió hòa, lúa đậu được
mùa, nhân dân no ấm, tai nạn tiêu trừ, nước nhà an lạc, thiên hạ thái bình,
ngôi rồng của nhà vua được bền vững, phúc duyên tăng tấn, tuổi thọ được thêm
cao.
Nếu được như vậy, thì tiếng đồn vang khắp gần
xa, các nước lân bang đều khâm mộ, đem lễ vật đến mà cống hiến. Nếu Ðại Vương
tuyên truyền Chánh Pháp được như thế, thì chẳng những nước trị dân yên mà thôi,
và lại sau khi thăng hà, còn được sinh về cõi trời, mà hưởng phần tiêu dao
khoái lạc nữa.
Tuân lời Phật dạy vua làm lễ ra về.